Người ta thường bảo “ sau cơn mưa , trời lại sáng”, tôi thư thả thong dong ra vườn chiều, hái nhặt từng bông hoa cuối mùa nở rộ. Tâm trạng thấy nhẹ nhàng , thư thái như chưa từng vương với sóng gió…Tôi nhớ về ngày bé con, thích đôi chân đất nhẹ nhàng trên những ngọn cỏ mềm êm dịu, thích ở một mình với thế giới ta với ta để dệt nên biết bao mơ ước cho tương lai khát vọng….lúc ấy hồn nhiên lạ…
Chiều bâng khuâng xa vắng
Bước nhẹ đôi chân mềm
Từng hạt mưa ướt đẫm
Thấm từng thớ yêu thương
GIó cuốn những hạt sương
Vẫn còn vương trên lá
Nghe âm thanh vui lạ
Réo rắc những khúc ca…
Ngày nhung nhớ đi qua
Sao êm đềm lặng lẽ
Phải ngày thơ ta bé,
Thích ngắm hạt mưa sa?
Mỗi con nước trôi qua
Nghe sầu vương mi mắt
Phải chăng ta góp nhặt?
Từng ngọn gió đông về…
Tôi chợt rùng mình với cái lạnh buổi mưa tan để đưa tôi về với thực tại. Thi thoảng thì lại nhớ thế thôi, nhớ người, nhớ bạn , nhớ yêu thương….nhớ về cái hạnh phúc để xoa dịu cái giận hờn …rồi …lại bước qua.….Nghĩ cuộc sống sao khó khăn quá, không như những gì ta mơ ước dù là cái giản đơn….rồi chợt nghe đâu đấy trong gió chiều lời ai đó… “cuộc sống mà như ta mơ thì đâu còn gì là thú vị” Tôi cười….quay vào nhà với cái …………..rổ không….
Anh là con sông nhé!
Em là cá anh nha!
Sông ôm trọn vào lòng
Trong vòng tay rộng mỡ
Dù bủa vây cách trở
Anh hôn mãi em thôi
Cho cá chẳng đơn côi
Bài ca tình muôn thuở!
Nhà mới của Em đẹp quá cơ.
Trả lờiXóaCam on chi nhe!
Trả lờiXóa