.

CẦU MONG SỨC KHỎE NIỀM VUI MỚI / HẠNH PHÚC AN KHANG ĐÓN LỘC VÀNG /

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

Sợ..........

SỢ…..!
Sợ hoa cánh mỏng úa tàn                                    

Sợ mưa lạnh lá,bướm vàng bâng khuâng            

Sợ con suối nhỏ trong ngần                                  


Sợ soi mắt biết thấu vầng yêu thương                  

Sợ căn phòng vắng - bức tường                                              

Sợ âm thanh lạ lần đường đến tim
Sợ nghe tiếng nói êm đềm                                    

Sợ ai vương vấn môi mềm khẽ run                      

Sợ mây – gió quyện trùng phùng                        

Sợ xa – hư ảo tận cùng nổi đau                          

Sợ đôi chim yến xôn xao                                    

Sợ đời cách trở hàng rào bủa vây                        

Sợ đôi má thắm hây hây                                                                                                                        

Sợ hàng mi đợi từng ngày hư không                                                                                                        

Sơ luôn cả những ước mong                                                                                                                  

Sợ niềm tin vỡ theo dòng sông trôi…                                                                    










Trở về ký ức


Người ta thường bảo “ sau cơn mưa , trời lại sáng”, tôi thư thả  thong dong ra vườn chiều, hái nhặt từng bông hoa cuối mùa  nở rộ. Tâm trạng thấy nhẹ nhàng , thư thái như chưa từng  vương với sóng gió…Tôi nhớ về ngày bé con,  thích đôi chân đất nhẹ nhàng trên những ngọn cỏ mềm  êm dịu, thích ở một mình với thế giới ta với ta để dệt nên biết bao mơ ước cho tương lai khát vọng….lúc ấy hồn nhiên lạ…



Chiều bâng khuâng xa vắng
Bước nhẹ đôi chân mềm
Từng hạt mưa ướt đẫm
Thấm từng thớ yêu thương

GIó cuốn những hạt sương
Vẫn còn vương trên lá
Nghe âm thanh vui lạ
Réo rắc những khúc ca…


Ngày nhung nhớ đi qua
Sao êm đềm lặng lẽ
Phải ngày thơ ta bé,
Thích ngắm hạt mưa sa?


Mỗi con nước trôi qua
Nghe sầu vương mi mắt
Phải chăng ta góp nhặt?
Từng ngọn gió đông về…




Tôi chợt rùng mình với cái lạnh buổi mưa tan để đưa tôi về với thực tại. Thi thoảng thì lại nhớ thế thôi, nhớ người, nhớ bạn , nhớ yêu thương….nhớ về cái hạnh phúc để xoa dịu cái giận hờn …rồi …lại bước qua.….Nghĩ cuộc sống  sao khó khăn quá, không như những gì ta mơ ước dù là cái giản đơn….rồi chợt nghe đâu đấy trong gió chiều lời ai đó… “cuộc sống mà như ta mơ thì đâu còn gì là thú vị” Tôi cười….quay vào nhà với cái …………..rổ không….

Anh là con sông nhé!
Em là cá anh nha!
Sông ôm trọn vào lòng
Trong vòng tay rộng mỡ
Dù bủa vây cách trở
Anh hôn mãi em thôi
Cho cá chẳng đơn côi
Bài ca tình muôn thuở!



Yêu người bao nhiêu.....

Con người ai không có những phút giây chùng bước, tôi không ngoại lệ , thậm chí muốn buông lơi.. Khi đối mặt nhiều thử thách , cam go, thậm chí cái nhân cách bị xúc phạm - tôi mủi lòng. Thôi thì vì một chử “ tâm” , cố gắng an ủi bản thân mình bằng những vần thơ, câu ca, ánh mắt, tiếng cười để làm động lực cho hành trang cuộc sống….
Tôi yêu ánh mắt hồn nhiên                                     Tôi yêu tiếng hát miên man một thời                       Tôi yêu cả những giờ chơi                                    Tôi yêu tiếng khóc, những lời vô tư                      Tôi yêu cả những ca từ                                         Tôi yêu tay bé, làm nư đòi quà                              Tôi yêu những tiếng “mẹ, cha”                              Tôi yêu câu nói xuýt xoa “ con hiền”….
Những ngày sắp tới, với tôi khá bận rộn. Ngồi lựa chọn ca khúc để sắp xếp cho chương trình, tôi chọn được bài hát “ Bài ca cô giáo trẻ” của nhóm MÂY TRẮNG thể hiện, nghe đi nghe lại để tìm động tác cho phù hợp, tôi thấy phấn khích lạ thường… Cảm ơn tác giả đã cho tôi nói riệng và nghề giáo tôi nói chung một tác phẩm tinh thần cao độ, cho chúng tôi thấy rằng…dù vất vả đến đâu, có ức chế cỡ nào thì chúng tôi không hề quãng ngại và luôn phấn đấu cho sự lựa chọn của mình……..Tôi yêu trẻ con….